Sever 1 Sever 2
1536

Nữ phạm nhân thoát ngục và cái kết

Lần thứ hai anh gọi tên cô, giọng nói lại mang theo châm chọc: Đừng nói dối trước mặt tôi.Thịnh Hạ run rẩy.Người đàn ông này Quá thông minhBuổi tối Thịnh Hạ ngủ không được ngon lắm.Lúc Hàn Lạc Đông nắm cổ tay của cô lên để xoa thuốc, cô nhịn không được mà mở mắt.Trên đầu người đàn ông buộc một túm tóc, ánh đèn rọi vào đỉnh đầu anh, bao phủ lên nửa gương mặt anh, mông lung lại mơ hồ, khoảnh khắc đó, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.Chỉ nhìn thấy mắt của người đàn ông cụp xuống, mí mắt rất mỏng, anh mím môi, cái cằm rất sạch sẽ, không có một gợn râu.Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói nóng rát, Thịnh Hạ chịu đựng, cắn môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Người đàn ông còn cố ý, dùng sức xoa thật mạnh, thấy cô đau đến cong người lên, lúc này mới kéo nhẹ khóe môi lên, lạnh lùng nói: Trước đây còn yếu ớt không chịu được, bây giờ đã có thể nhẫn nhịn rồi sao,Thịnh Hạ nghe ra được sự nhạo báng trong giọng điệu của anh, im lặng không giải thích.Em không tin tôi cũng là điều rất bình thường. Chỉ vì sơ ý mà toàn bộ cuộc yêu của nàng và trưởng phòng Tuấn bị thằng em chồng nhìn thấy hết.Ngô, em trai Khôi, là một thằng nhóc 13 tuổi nghịch ngợm ma lanh, thân hình khá gầy và chỉ cao tới vai Dung, nữ tù nhân từ nãy đến giờ nó cứ lẽo đẽo theo Dung lầm bầm dọa méc Khôi chuyện Dung với Tuấn khi nãy. Anh có hơi không kiên nhẫn.Thịnh Hạ vội vàng lau nước mắt, nhưng cổ tay lại kịch liệt run rẩy: Hơi đauLạc Hàn Đông cúi đầu nhìn hai cánh tay cô, rồi nhìn xuống mắt cá chân của cô, trong lòng có chút bực bội.Sự khó chịu này không giống như mọi khi.Dường như còn mang theo một loại cảm xúc khác.Anh tắm rửa qua loa cho cô, từ bên ngoài mang vào một cái túi, là chiếc túi anh cầm khi ở trên xe.Quần áo, tự mình thay đi.Anh đặt túi vào tay Thịnh Hạ, xoay người đi tắm.Thịnh Hạ nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của anh, người đàn ông cởi ra sạch sẽ, eo thon mông hẹp, anh là kiểu người điển hình mặc quần áo nhìn có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra lại có da có thịt, hai chân thon dài, khi nghiêng người có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nhân ngư.Anh đứng dưới vòi hoa sen, hơi ngửa mặt lên, để dòng nước ấm tùy ý chảy xuống khuôn mặt mình.Nhìn từ xa gương mặt của anh rất tinh xảo, đường nét giống như tranh vẽ, từng nét từng nét như được lưỡi dao sắc bén gọt dũa.Anh dùng ngón tay nắm lấy tóc, cởi dây chun đang buộc trên đỉnh đầu ra, mái tóc dài buông xuống che hết trán, chỉ để lại chiếc mũi cao và đôi môi mỏng.Anh ngửa đầu ra sau, phía dưới là hầu kết đang chuyển động.Thịnh Hạ vội vàng nhìn sang chỗ khác, cúi đầu lấy quần áo trong túi thay vào, bên trong là một bộ quần áo, có áo lót và cả quần lót.Kỳ lạ là, kích thước vừa vặn với cô.Trong túi còn có một túi nhỏ khác, bao bì bên ngoài hình như ghi chữ thuốc, cô nhìn không rõ nên đã mở ra xem. Tắm được một nửa thì anh tắt vòi hoa sen, gọi Thịnh Hạ: Lại đây.Thịnh Hạ run lên, sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh.Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề.Bỗng Thịnh Hạ nhớ tới giọng nói quỷ dị của người đàn ông.Tôi thích em ngoan ngoãn nghe lời.Cô run rẩy bước đến, đứng trước mặt anh.Người đàn ông cầm lấy vòi hoa sen, rửa sạch nhũ hoa của cô.Thịnh Hạ nổi hết da gà, lỗ chân lông nở ra, cả cơ thể run nhẹ dưới làn nước chảy.Hận tôi, Giọng của người đàn ông trầm thấp, trong không gian chật hẹp có vẻ vô cùng dị thường.Thịnh Hạ không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.Nói dối cũng không gạt được anh ấy.Nhưng sự thật là So với từ ‘hận’ này, cô nguyện ý dùng từ ‘sợ hãi’ để hình dung về anh hơn.Bị Oai Chủy Lục bắt đưa đến vùng nông thôn hẻo lánh, gặp phải những người đàn ông xấu xí, suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, cô đã hận thấu xương những kẻ ghê tởm này.Nhưng khi được đưa đến trước mặt anh Đông, khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô vô thức lại nghĩ đây là điều may mắn.Rõ ràng đều là hành vi cường bạo, nhưng cô lại không thể hận người đàn ông trước mặt này, chỉ có sự sợ hãi khắc sâu.Người đàn ông trước mặt cô tính tình quái đản, nếu không chú ý rất dễ chọc giận anh.

View more