Sever 1 Sever 2
2476

Ông chú may mắn được đụ hai cháu nhỏ mới lớn

Cô không thể nhịn được nữa, bèn ngồi lên mà đi.Đợi cô xong xuôi mọi việc rồi đứng dậy thì mới phát hiện ra Lạc Hàn Đông đã đứng tựa người vào cánh cửa nhìn cô từ lúc nào.Cánh cửa ngăn cách không đóng, vẫn còn hơi hé ra một chút.Thịnh Hạ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô giận đến nỗi nói lắp bắp: Anh quả thực anh đã làm gì tôiNgười đàn ông im lặng không nói gì, đi tới bế ngang cô lên rồi sải bước ra ngoài.Thịnh Hạ dựa vào lòng anh, ngón tay nắm chặt cổ áo, nhỏ giọng nói: Anh ĐôngNgữ điệu mang đầy vẻ cầu xin: Bây giờ anh thả tôi ra đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần anh thả tôi đi Thả tôi đi mà Tôi cầu xin anh đóThịnh Hạ. Nhưng sáng ra lúc đến cửa lại không thấy đâu nữa, cô đành phải chạy vội tới siêu thị mua tạm một cái mới.Tuy vậy lúc lên xe buýt thì người cô vẫn ướt đẫm, dính dính khó chịu.Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy sau lưng mình dường như có một gã đàn ông đang tiến đến gần.Cô đổi vị trí nhiều lần, đứng ở vị trí ít người nhất, liếc mắt thấy gã đàn ông kia cũng mặt dày tiếp tục di chuyển đến gần. Thời điểm Quý Trình nhìn thấy cô, thật ra xuân phong mãn diện*, nhưng trên đường về nhà cứ như vậy không vui, Từ Nhuyễn cũng không biết sự việc trước đó, chờ đến ngày hôm sau, Quý Trình vẫn như vậy, cô không biết phải làm như nào.*Xuân phong mãn diện: Mặt mày hớn hởCô nhìn qua không vui, cũng không biết đắc tội nào với anh khi nào, Vương Thục Tuệ gọi Quý Trình: Quý Trình, củi trong nhà hết rồi, con ra sau núi chặt một ít mang về.Quý Trình ra sau núi, Từ Nhuyễn muốn nói chuyện với anh, bởi vì không chịu nổi khi thấy anh không vui, cho nên đi theo anh: Anh Trình, em đi theo giúp anh.Quý Trình và Từ Nhuyễn hai người trên lưng đều cõng cái sọt, lên đến núi, Từ Nhuyễn kéo tay Quý Trình hỏi anh: Anh Trình, hôm qua em nói cái gì sai chọc cho anh không vui hả Anh không vui phải không Em làm sai cái gì Anh nói với em, đừng ném cho em sắc mặt không tốt.Quý Trình kéo tay cô ra nói: Không có việc gì.Từ Nhuyễn không vui đi lên nói: Tuyệt đối không có khả năng không có chuyện gì, bộ dạng này của anh chính là không vui, có chuyện gì xảy ra anh phải nói với em.Quý Trình thở dài một hơi, anh không phải giận Từ Nhuyễn, chỉ là khi ở cùng thì bực bội, vốn dĩ không muốn nói, nhưng xem bộ dạng này của Từ Nhuyễn, anh có chút ảo não chỉ trích cô: Từ Nhuyễn, nếu em sớm đã có ý trung nhân, muốn cùng ý trung nhân ở bên nhau, thời điểm mẹ anh đến nhà em cầu hôn, em nên nói rõ ràng, em không muốn như vậy, kết quả hiện tại hai chúng ta đã kết hôn ở bên nhau, em cùng ý trung nhân bị chia rẽ, làm cho em không vui, hà tất phải như vậy Cái này khiến cho anh cảm thấy có lỗi với em, bắt em cùng ý trung nhân phải chia tay, nếu em sớm nói cho anh biết anh sẽ không chạm vào em.Từ Nhuyễn: Cô nhìn bộ dáng nghiêm trang của người trước mặt cảm thấy buồn cười: Em khi nào có ý trung nhân Em lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, sau khi gả cho anh cũng chỉ có mình anh.Quý Trình sửng sốt một chút nói: Cái cô Phương Kiều Kiều là chị em tốt của em nói, cô ta nói em cùng với một thanh niên trí thức ở bên nhau, trước đó hai người đã có ý định lấy nhau.Từ Nhuyễn nghe thấy tên người phụ nữ này liền biết chuyện gì xảy ra, cô ôm Quý Trình, sau đó tay sờ vào đũng quần anh, cách quần vuốt ve dương vật nói: Em từ khi nào có ý trung nhân, em cũng chỉ có một mình anh, đừng nghe Phương Kiều Kiều nói bậy, cô ta nhìn em không vừa mắt, vẫn luôn nhằm vào em, đừng bị cô ta lừa.Quý Trình bị bàn tay mềm như bông của cô cách quần lót sờ dương vật, có chút không chịu nổi, dương vật đột nhiên dựng thẳng, bắt lấy tay cô nói: Đừng làm bậy, có phản ứng.Từ Nhuyễn cầm lấy dương vật anh, nhìn trái phải một chút nói: Anh Trình, có muốn chúng ta ở chỗ này chơi khôngQuý Trình nghe được lời này còn chưa phản ứng được lời này là có ý gì, Từ Nhuyễn đã cởi áo ra, lộ ra nửa người trên trần trụi nhìn anh, theo đó cầm lấy tay anh, đặt ở đũng quần cô, hai cháu vuốt vài vòng quanh lồn nói: Anh, nơi này em ngứa. Ai biết thì giúp mình chỗ này nha]Thời gian kiếp trước và hiện tại Quý Trình nói với cô cũng không sai biệt lắm, có nói muốn cùng anh đến gia chúc viện, để cô tùy quân, nhưng cô không muốn rời xa gia đình, cũng không phải là không muốn đến địa phương của quan lớn, nhưng cảm giác không có bạn bè, cho nên không muốn đi, ở thôn chỗ này còn có chị em, cho nên từ chối.Nhưng bây giờ Từ Nhuyễn ước mỗi ngày đều dính lấy anh, nghe tùy quân lập tức gật đầu đáp ứng: Đi, anh Trình, anh đến đó đầu tiên nhanh chóng báo lại, làm một bản báo cáo, nếu nói có thể đi, em lập tức cùng anh đến gia chúc viện, em tùy quân, mọi người không phải thường nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó à, em gả cho anh, anh đi đến đâu em theo anh đi đến đó.

View more